Truyện Phi Vũ
Bác Huyến là anh
em chú bác ruột với ba tôi. Bác lớn hơn ba tôi 8 tuổi. Thuở còn trẻ,
sau khi học xong bậc tiểu học ở
Hội An, tỉnh Quảng Nam, bác đã được gia đình cho ra Huế để học. Bác
là người tính tình hiền lành, đôn hậu và ít nói. Học ở đây mấy
năm, bác đã đỗ bằng Thành Chung. Tôi cũng không biết là bằng Thành
Chung tương đương với bằng nào của nền giáo dục thời Việt Nam Cộng
Hòa, chỉ nghe ba tôi nói vậy mà tôi cũng không hỏi cho kỹ. Thời gian này, bác đã làm quen với một
người phụ nữ đất Thần Kinh. Mối duyên tình này càng ngày càng sâu
đậm và bác đã quyết định về quê thưa cùng song thân ra Huế để xin
dạm hỏi vợ cho bác. Sau đó hai người kết hôn cùng nhau.
Năm 1945, cũng như
biết bao nhiêu thanh niên nước Việt yêu nước khác, bác tham gia phong
trào Việt Minh. Là một nhà trí thức yêu nước, bác đến với phong
trào Việt Minh mặc dù bác không phải là một người Cộng Sản. Bác sinh
hoạt với Việt Minh trong suốt thời kỳ từ năm 1945 đến năm 1954. Sau khi
hiệp định Geneve ký kết vào ngày
20 tháng 7 năm 1954, bác được lệnh chuẩn bị để tập kết ra Bắc. Lúc
bấy giờ bác đã có ba người con: hai trai và một gái. Ngày bác chia
tay vợ con để lên đường tập kết ra Bắc, bác gái của tôi đã khóc
suốt mãi đến mấy ngày sau cũng chưa nguôi ngoai.