Truyện rất ngắn.
Đi B
Triệu bước vào
nhà đưa tờ giấy cho bà Tú rồi nói:
-Con có giấy gọi
đi nghĩa vụ quân sự vào chiến trường B.
Bà Tú buồn bã
nói:
-Anh Hai, anh Tư
và anh Năm của con đã đi B đến bây giờ không tin tức gì cả. Còn lại
con là út cũng phải đi sao?
-Làm sao không đi
được hả U? Nếu con không đi chúng bắt con rồi U lại bị mất hết cả
tem phiếu lương thực, nhu yếu phẩm làm sao mà U sống được?
-Nhưng các anh con
chúng cũng đã bắt đi hết rồi, U chỉ còn duy nhất một mình con, Bà
Tú vừa nói vừa khóc.
-Thôi U đừng khóc
nữa, hàng xóm nghe được báo với tụi ở xã thì khi con đi rồi U khó
sống với bọn chúng.
Nghe lời Triệu,
bà Tú gạt nước mắt buồn bã nhìn con mình trân trân.
Chỉ còn ba ngày
nữa là lên đường, Triệu nhìn quanh nhà xem có chỗ nào cần phải sửa
chữa cho mẹ. Thấy khúc vách trên đầu giường bà Tú bị hở trống, anh
sang vườn bên xin đoạn tre về đan rồi ra ao xúc bùn trét vào cho kín. Xuống
dưới, nền nhà bếp chỗ cao chỗ thấp, sợ mẹ mình đi vấp té, anh san
bằng lại nền bếp cho phẳng.
Thắm thoắt rồi
cũng đến ngày lên đường. Sáng hôm ấy, Triệu dậy sớm nấu nồi cơm độn
khoai hai mẹ con ăn với chút mắm. Bà Tú chỉ ăn vài đũa cơm rồi ngồi
nhìn con ăn như cố níu giữ hình ảnh của đứa con trai út yêu quý của
mình. Trong các người con, Triệu là đứa hiền lành nhất, ít nói
nhất, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên mẹ. Nay phải xa bà không biết rồi
Triệu sẽ ra sao...
Ăn cơm xong, hai
mẹ con ra ủy ban xã. Tay bí thư chi bộ xã mời bà Tú lên ngồi ở hàng
ghế danh dự. Hôm nay bà là “bà mẹ anh hùng” đã có bốn người con đi
chiến trường B “chống Mỹ cứu nước”. Làm lễ xong thì cũng là lúc
những thanh niên trúng tuyển lần này đi. Bà Tú cố nín không khóc lại
gần con của mình. Triệu nói với bà:
-Thôi con đi, U ở
nhà giữ gìn sức khỏe, xong nghĩa vụ con lại về bên U.
Nói xong Triệu
cùng những người bạn xách hành lý lên đường. Bà Tú nhìn theo con cho
đến lúc cả đoàn mất hút sau một khúc đường quanh...