Wednesday, June 1, 2016

Hiểu chăng em.




Bao niềm thương anh gởi về em đó
Gió mây ngàn nhung nhớ lắm đậm sâu
Người đã xa trong tay nên hụt hẫng
Nên ngậm ngùi thương nhớ bóng hình ai
Anh vẫn nhớ gởi tặng em bông hồng
Ép vào vở khi em vừa tan lớp
Tình vụng dại của một thời niên thiếu
Có ai ngờ đeo đẳng mãi bên anh
Bao năm rồi anh làm thân viễn xứ
Bao ước mơ cũng chôn chặt đáy lòng
Chỉ tình em anh mãi hoài nhung nhớ
Hiểu chăng em, người em gái dấu yêu


Phi Vũ


Green walk



The people of Hanoi went to Green walk
To save the green trees in the city
I love you so much
The Hanoi’s people are always in my heart...

PV


Diễn hành xanh.

Người Hà Nội đi diễn hành Xanh
Để giữ cây xanh cho thành phố
Tôi yêu lắm người dân Hà Nội
Các bạn luôn ở trong tim tôi...

PV


Giờ “cấm túc”




Chiều nay sau giờ “cấm túc
Anh lại hẹn em nữa rồi
Em cũng biết anh “cấm túc”
Vì đã trót lỡ yêu em
Dẫu rằng bị thầy “cấm túc”
Anh vẫn cứ mãi lần khân
Vẫn cứ chờ em tan học
Để hai đứa được…gần nhau
Dễ thương quá phải không em?
Giờ “cấm túc” giờ ly biệt
Hết “cấm trúc” lại gần nhau
Tuổi học trò thương thương quá…


Phi Vũ

Em hỏi




Em hỏi đã lâu rồi
Sao anh không làm thơ?
Có gì vui đâu nhỉ
Để thơ phải tuôn trào
Lòng anh buồn vời vợi
Nước mình thế này ư?
Đất nước bên bờ vực
Trên lằn ranh tử sinh
Một lũ người gian trá
Đang tàn phá quê hương
Đất biển đảo quê hương
Mất dần vào tay giặc
Lòng những luống ngậm ngùi
Thương tiền nhân khổ nhọc
Tạo dựng mảnh giang sơn
Bao mồ hôi nước mắt
Phải đứng dậy vùng lên
Đập tan lũ tham tàn
Cùng chung tay xây dựng
Khỏi thẹn với tiền hiền.

Phi Vũ


Động đất



Đất cười ta ta cười với đất
Qua cơn cười ta ngủ bình yên
Sá gì đâu sống chết ở đời
I’m ready to see...God

PV

Vừa qua cơn động đất
Ta cũng đã bình yên 
Vẫn suy tư để viết
Vẫn khắc khoải quê nhà..

Phi Vũ


Đời




Đời vẫn đẹp dẫu rằng tuyệt vọng
Vẫn ngẩng cao đầu vẫn hiên ngang
Vẫn ngước mắt nhìn không cúi xuống
Vẫn mỉm cười ngạo với thế nhân...


PV

Đêm từng đêm



Đêm từng đêm anh nhìn lên bản đồ nước Việt
Cũng hình chữ S nhưng lòng anh cứ mãi xót xa
Thác Bản Giốc nay đã nằm trong đất giặc
Ngư dân đâu còn tự do đánh cá ở biển Đông
Dãy Trường Sơn hùng vĩ của giang sơn
Giặc đã đến trồng rừng từng vùng đất rộng
Chúng xây nhà và làm nên trường học
Chẳng sớm thì chầy chúng cũng nuốt trọn quê hương
Gương Tây Tạng cũng là gương tầy liếp
Đức Đạt Lai Lạt Ma phải bôn tẩu khắp bốn phương trời
Lũ giặc Tàu mãi mãi là phường tham lam xảo trá
Giương đông kích tây chúng thủ đoạn đê hèn
Chỉ giận nỗi có những phường ngu muội
Sợ sệt giặc thù chúng chịu thiệt mọi đường
Chúng đâu còn nhớ cha ông ta xưa đã
Giáng những đòn chí tử khiến giặc phải bạt vía kinh hồn
Bạch Đằng Giang, Gò Đống Đa sử sách vẫn còn ghi
Là mồ chôn giặc thù cùng mộng xâm lăng bành trướng.
Đêm từng đêm lòng anh cơ hồ đau xé
Quê hương ơi! Cứ mãi thế này ư..?...?


Phi Vũ


Đã vào hạ



Đã vào hạ trời vẫn chưa nắng nóng
Vẫn còn mây vẫn còn mát dịu dàng
Vẫn còn vương xuân tình trong nắng  hạ
Để  nhớ thương về bao năm tháng xa xưa
Vẫn còn đâu đây tơ trời bảng lảng
Một thoáng vui khi nhớ lại ngày xưa
Khi giặc Cộng vẫn còn trong rừng rú
Khi thanh bình còn trên đất nước quê hương ...

Phi Vũ


Đà Nẵng nỗi nhớ khôn nguôi




Nhớ Đà Nẵng khôn nguôi
Nhưng không thể trở về
Vì giặc thù còn đó
Nên cứ mãi nhớ thương

Đà Nẵng vẫn còn tên
Sài Gòn thì đã mất
Ôi Đà Nẵng Sài Gòn
Ôi nước Việt thương yêu!


Phi Vũ


Cũng là niềm vui



Đi lang thang trên phố
Chỉ gặp một vài người
Đôi ba câu chào hỏi
Đó cũng là niềm vui


Phi Vũ


cứ mỗi độ tháng tư về



trời tháng tư mưa sụt sùi đổ lệ
thương quê hương lâm vào cảnh đảo điên
thương người lính Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử
thương lá cờ vàng ba sọc đỏ
bị chà đạp bởi bè lũ Cộng nô
cứ mỗi độ tháng tư về
ta lại nhớ sau ngày tàn cuộc chiến
những mảnh đời mỏi mòn trong trại tù Cộng Sản
những người dân tàn hơi nơi vùng Kinh Tế Mới đọa đày
ta mơ ước một ngày mai rực rỡ
bóng cờ vàng lại phất phới tung bay
người dân Việt lại ngẩng cao đầu kiêu hãnh
giữa quê hương đã sạch bóng quân thù
niềm tin ấy là niềm tin mãnh liệt
bởi Việt Nam là dân tộc quật cường
những làn sóng của cao trào dân chủ
sẽ cuốn sạch đi chủ nghĩa nhuốt nhơ

Phi Vũ


Cờ vàng



Nhìn lá cờ vàng ba sọc đỏ
Lòng dạt dào cảm xúc thương yêu
Lá cờ mang hồn thiêng sông núi
Của quê hương nước Việt mến yêu...

Phi Vũ


Có những chiếc lá



Có những chiếc lá lìa xa đất mẹ
Vẫn mong một ngày quay lại cội nguồn
Ngày ấy sao mà xa thăm thẳm
Nên lá buồn - vàng như lá mùa thu...

PV


Có một ngày tháng tư



Có một ngày tháng tư không thể nào quên được
Đất nước Việt Nam lâm cuộc bể dâu
Ánh mặt trời mọc ngược ở đằng Tây
Để quê hương phải chìm trong tăm tối

Có một ngày tháng tư ta nghe lòng đau xót
Quê hương ta đã mất kể từ đây
Đất nước văn minh bị lũ mọi rợ xâm lăng
Để nhà văn Dương Thu Hương khóc ròng ngay giữa phố

Có một ngày tháng tư ta mắt mãi lệ nhòa 
Đất nước ta tan hàng trong niềm đau u uất
Lũ giặc thù vẫn càng ngày càng man rợ
Mẹ Việt Nam vẫn cứ mãi nghẹn ngào...

Phi Vũ


Có điều gì khác lạ



Có điều gì khác lạ năm nay bạn nhỉ
Khi người dân Việt quê tôi biểu tình không có cờ đỏ sao vàng
Đó chẳng phải là điều vô cùng thú vị hay sao
Khi người dân cả nước đã nhận ra sự thật
Lá cờ đỏ là cội nguồn đau khổ
Là đau thương phủ chụp xuống quê hương
Từ khi có  cờ đỏ  là lắm tang thương
Là đất nước này ở trong đêm trường tăm tối
Là chiến tranh là chết chóc điêu linh
Anh em ruột  cầm súng bắn nhau tan nát
Để mẹ Việt Nam phải mắt lệ trào
Để  đất nước phải chìm trong sầu hận
Đến nay thì dân tôi đà thức tỉnh
Cờ đỏ sao vàng là nguồn cội đau thương
Nên dân tôi biểu tình không mang theo cờ đỏ
Chỉ bấy nhiêu thôi niềm hy vọng cũng dâng trào

Phi Vũ


Chút tình



Chút tình gởi đến người thương
Quan san cách trở vấn vương lòng này
Thương như men rượu nồng say
Thương em nghìn dặm vẫn lay lắt lòng...

Phi Vũ


Chơi vơi




Chơi vơi chới với mông lung
Quanh ta hiu quạnh gió rung giọt sầu
Canh khuya thao thứs đêm thâu
Cõi sầu vời vợi  ngâm câu thơ  buồn...


P V

Chờ trời sáng



Sau cơn mưa trời lại sáng
Sau đêm tối là bình minh
Ta chờ đã mấy mươi năm
Quê hương ta vẫn là đêm tối...

Phi Vũ


Cám ơn em




Cám ơn em một quãng đời
Em cho ta cả một trời yêu thương
Cám ơn em dòng Sông Tương
Bên em là cả trời vương vấn...tình

PV


Căm lũ cộng thù




Ngày hôm nay đi biểu tình ở Bolsa
Vì một Việt Nam với môi trường sạch
Bóng Cờ Vàng bay trong trời lộng gió
Nghĩ lại thương đất nước quê hương
Biển không sạch để cá tôm bơi lội
Không khí bẩn dơ ô nhiễm kinh hoàng
Thương dân Việt phải sống trong cơ khổ
Căm lũ cộng thù bán nước cầu vinh...

PV


Bia




Một lon bia ta nhớ em quay quắt
Hai lon bia em trước mặt cười vui
Ba lon bia em quay lưng bước vội
Bốn lon bia ta lạc cõi hư vô...

Phi Vũ


Monday, May 16, 2016

Bốn mốt năm



Bốn mốt năm quá nửa đời người
Ta và quê hương cùng lận đận
Bao nỗi đau như đang rỉ máu
Bao nhục nhằn như dậy oan khiên

Cũng chẳng đổi thay bao nghiệt ngã
Bốn mốt năm bao nỗi đớn đau
Loài quỷ đỏ vẫn không ngưng nghỉ
Bàn tay vẫn nhuốm máu đồng bào

Bao đau thương bao niềm uất hận
Đồng bào ta vẫn kiếp ngựa người 
Chúng đã lộ là quân bán nước
Giặc thù Cộng phỉ lũ gian manh.


PV

Because



Because you are a beautiful lady
That’s why I love you so much
Because my heart is so weak
That’s why I’ll die if I lose you…

PV


Bài thơ đầu tuần



Anh đã hứa sẽ đợi em
Nên chờ nên đợi nên thêm nhớ nhiều
Anh đã hứa thuở mới yêu
Em là tất cả bao điều nhớ thương...

Phi Vũ


Sunday, April 10, 2016

Tình quê và kỷ niệm



Sáng nay bưng tách cà phê .
Nắng lên ấm áp tràn trề hương yêu
Nhìn tay lòng thấy liêu xiêu
Mơ người thục nữ trong chiều nắng phai
Lung linh nắng ấm bờ vai .
Mòn thời gian đọng một vài hương thơm
Luyến thương mơ chuyện lửa rơm
Trăm năm tình ấy nồng thơm ngọt ngào
Nhớ lại ngày ấy ...năm nào .
Tóc hương trong gió dạt dào ý xuân
Tương tư thương nhớ bâng khuâng
Giọt tình thoang thoảng nắng xuân dịu dàng

Friday, April 8, 2016

Đoạn trường.



Truyện Phi Vũ

Bác Huyến là anh em chú bác ruột với ba tôi. Bác lớn hơn ba tôi 8 tuổi. Thuở còn trẻ, sau khi  học xong bậc tiểu học ở Hội An, tỉnh Quảng Nam, bác đã được gia đình cho ra Huế để học. Bác là người tính tình hiền lành, đôn hậu và ít nói. Học ở đây mấy năm, bác đã đỗ bằng Thành Chung. Tôi cũng không biết là bằng Thành Chung tương đương với bằng nào của nền giáo dục thời Việt Nam Cộng Hòa, chỉ nghe ba tôi nói vậy mà tôi cũng không hỏi cho kỹ.  Thời gian này, bác đã làm quen với một người phụ nữ đất Thần Kinh. Mối duyên tình này càng ngày càng sâu đậm và bác đã quyết định về quê thưa cùng song thân ra Huế để xin dạm hỏi vợ cho bác. Sau đó hai người kết hôn cùng nhau.

Năm 1945, cũng như biết bao nhiêu thanh niên nước Việt yêu nước khác, bác tham gia phong trào Việt Minh. Là một nhà trí thức yêu nước, bác đến với phong trào Việt Minh mặc dù bác không phải là một người Cộng Sản. Bác sinh hoạt với Việt Minh trong suốt thời kỳ từ năm 1945 đến năm 1954. Sau khi hiệp định Geneve  ký kết vào ngày 20 tháng 7 năm 1954, bác được lệnh chuẩn bị để tập kết ra Bắc. Lúc bấy giờ bác đã có ba người con: hai trai và một gái. Ngày bác chia tay vợ con để lên đường tập kết ra Bắc, bác gái của tôi đã khóc suốt mãi đến mấy ngày sau cũng chưa nguôi ngoai.

Sunday, March 27, 2016

Đi B



Truyện rất ngắn.

Đi B


Triệu bước vào nhà đưa tờ giấy cho bà Tú rồi nói:
-Con có giấy gọi đi nghĩa vụ quân sự vào chiến trường B.
Bà Tú buồn bã nói:
-Anh Hai, anh Tư và anh Năm của con đã đi B đến bây giờ không tin tức gì cả. Còn lại con là út cũng phải đi sao?
-Làm sao không đi được hả U? Nếu con không đi chúng bắt con rồi U lại bị mất hết cả tem phiếu lương thực, nhu yếu phẩm làm sao mà U sống được?
-Nhưng các anh con chúng cũng đã bắt đi hết rồi, U chỉ còn duy nhất một mình con, Bà Tú vừa nói vừa khóc.
-Thôi U đừng khóc nữa, hàng xóm nghe được báo với tụi ở xã thì khi con đi rồi U khó sống với bọn chúng.
Nghe lời Triệu, bà Tú gạt nước mắt buồn bã nhìn con mình trân trân.
Chỉ còn ba ngày nữa là lên đường, Triệu nhìn quanh nhà xem có chỗ nào cần phải sửa chữa cho mẹ. Thấy khúc vách trên đầu giường bà Tú bị hở trống, anh sang vườn bên xin đoạn tre về đan rồi ra ao xúc bùn trét vào cho kín. Xuống dưới, nền nhà bếp chỗ cao chỗ thấp, sợ mẹ mình đi vấp té, anh san bằng lại nền bếp cho phẳng.
Thắm thoắt rồi cũng đến ngày lên đường. Sáng hôm ấy, Triệu dậy sớm nấu nồi cơm độn khoai hai mẹ con ăn với chút mắm. Bà Tú chỉ ăn vài đũa cơm rồi ngồi nhìn con ăn như cố níu giữ hình ảnh của đứa con trai út yêu quý của mình. Trong các người con, Triệu là đứa hiền lành nhất, ít nói nhất, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên mẹ. Nay phải xa bà không biết rồi Triệu sẽ ra sao...
Ăn cơm xong, hai mẹ con ra ủy ban xã. Tay bí thư chi bộ xã mời bà Tú lên ngồi ở hàng ghế danh dự. Hôm nay bà là “bà mẹ anh hùng” đã có bốn người con đi chiến trường B “chống Mỹ cứu nước”. Làm lễ xong thì cũng là lúc những thanh niên trúng tuyển lần này đi. Bà Tú cố nín không khóc lại gần con của mình. Triệu nói với bà:
-Thôi con đi, U ở nhà giữ gìn sức khỏe, xong nghĩa vụ con lại về bên U.
Nói xong Triệu cùng những người bạn xách hành lý lên đường. Bà Tú nhìn theo con cho đến lúc cả đoàn mất hút sau một khúc đường quanh...

Saturday, March 26, 2016

Thiếu úy H.





Chuyện rất ngắn:

Thiếu úy H.

Ông ấy là Thiếu úy thuộc Trung đoàn 51 Bộ Binh đóng ở Cầu Đỏ, Quận Hoà Vang, Tỉnh Quảng Nam. Thỉnh thoảng về phép Đà Nẵng là ông thường hay đến quán nhà tôi để nhậu. Khi say ông thường kể chuyện đời ông cho gia đình tôi nghe.

Ông là người Bắc di cư vào Nam năm 1954, bố mẹ của ông vẫn còn ở lại Bắc. Gia đình của ông là một gia đình địa chủ. Năm 1955, khi tên Hồ Chí Minh phát động cuộc cải cách ruộng đất, bố mẹ của ông bị đem ra đấu tố và bị chúng giết. Tin dữ từ ngoài Bắc đưa vào làm ông đau lòng khôn xiết. Và cũng kể từ đó, ông đã căm thù lũ Việt Cộng tận tim gan.

Đôi khi



Dựa theo bài viết cuả Lai Nguyen để ghép lại thành bài thơ:

Đôi khi

Đôi khi muốn lặng lẽ nhìn trời
Để quên đi xô bồ mệt mỏi
Đôi khi muốn  cất cao tiếng hát
Để xua tan đi bao phiền muộn

Đôi khi muốn nhắm mắt lặng im
Để nhìn thấy cõi đời hiện hữu
Đôi khi muốn nhấp chút cà phê
Để quên đi nỗi sầu nhân thế

Đôi khi và cũng chỉ đôi khi
Muốn lòng vòng cùng trời mây gió
Để thấy tự do trong thích thú
Để khỏi lo toan khỏi thở dài...

Đôi khi.. và cũng chỉ đôi khi...

PV


Monday, March 21, 2016

thôn đoài, người thơ nguyễn bính




thôn đoài vẫn ở trong lòng
mê thơ nguyễn bính nên mong ước hoài
một mai đất nước thái lai
ta về thăm lại thôn đoài – người thơ…

Phi Vũ


Giấc mơ lụi tàn




Nửa đêm nghe thấy tiếng cười
Trong mơ ta ngỡ có người bên ta
Lạ lùng tay chợt đưa ra
Chỉ là khoảng trống giấc mơ lụi tàn....


PV

Đất nước tôi



Đất nước tôi ngày ngày xe vẫn chạy
Đất nước tôi đêm về phố xá vẫn lên đèn
Những dòng người xe chạy ngược xuôi xuôi ngược
Bao lo toan bao vất vả nhọc nhằn
Thì vẫn thế những hiểm nguy luôn rình rập
Ở đâu đó bên đường trong xó tối hẽm sâu
Biết bao nhiêu loại cướp luôn luôn chờ chực
Cướp chuyên nghiệp cũng như cướp có giấy phép hành nghề
Trên đất liền dân chịu với bao lũ cướp
Ngoài biển khơi dân chài cũng bị cướp lưu manh
Đám cướp này là bạn với lũ cướp bờ
Là bạn với đảng cướp đang hoành hành: loài cộng phỉ
Trên bờ dưới biển chúng cùng nhau ăn cướp
Người dân đen bao đau đớn thê lương
Bao nhiêu nhà tù chứa biết bao người vô tội
Đau thương này bao uất hận lũ gian manh.
Việt Nam ơi! Chưa bao giờ như thế
Tổ tông ơi! Bao đau xót não nề
Thương Tổ Quốc, thương người dân nước Việt
Hãy lau đi suối lệ để quật khởi diệt quân gian...


PV

Chuyện bầu cử.



Cần phải làm “trong sạch” quốc hội Việt Cộng. Những cử tri sẽ đi bầu cũng cần nên :

-Không bỏ phiếu cho những ứng cử viên của đảng Việt Cộng.
-Không bỏ phiếu cho những ứng cử viên có sự giới thiệu của MTTQ Việt Cộng vì chắc chắn rằng dù cho những thành phần này không phải là đảng viên đảng Việt Cộng thì cũng là đám tay sai của Việt Cộng.
-Chỉ bỏ phiếu cho những người tự ứng cử, những ứng cử viên độc lập ở ngoài đảng.

Yêu...




Dẫu biết rằng em đã có chồng
Cớ sao lòng mãi cứ thầm yêu
Cứ thương cứ nhớ hoài năm tháng 
Và gởi tình theo gió mây ngàn...

PV


Xuân



Xuân (1)

Ngồi nhìn xuân đến bên thềm
Nắng xuân rải nhẹ êm đềm lòng ai
Hoa xuân gió thổi lắt lay
Tay nâng ly rượu mới hay ... đông tàn ...

Phi Vũ

Xuân (2)

Mơ xuân xuân đến khẽ khàng
Nên xuân bước nhẹ tiễn chàng đông đi
Nắng vàng chan chứa bên ni
Tưởng như bên nớ người đi... quên về...

Phi Vũ


Xuân sang




Xuân sang mơ một giấc mơ
Xuân sang nước Việt đến bờ tự do
Xuân sang lòng hết âu lo
Xuân sang dân Việt ấm no muôn đời...


Phi Vũ

Xuân nhớ quê




Cũng hoa cũng Tết cũng mùa xuân
Sao vẫn bâng khuâng nỗi nhớ nhà
Nhớ quê năm cũ xa xăm đó
Với bao kỷ niệm đón mừng xuân
Chợ hoa ngày Tết hoa khoe sắc
Pháo nổ đì đùng đón tất niên
Rượu xuân khai mở bao mơ ước
Nay đã xa rồi nên nhớ thương …


Phi Vũ


Xuân buồn.


Chỉ còn mấy ngày nữa hết năm
Xuân nay xuân trống vắng u buồn
Ba đã đi xa nên xuân cũng
Mất cả niềm vui mất cả xuân...

PV



Xót xa.



Nhiều khi muốn làm thơ
Lời thơ như bị chặn
Bao tăm tối cuộc đời
Nên thơ chẳng thể bay

Đất nước bao đong đưa
Chơ vơ trong nỗi nhớ
Nhiều khi buồn muốn khóc
Nước mắt chẳng thể tuôn

Bao nhiêu năm xa quê
Quê hương giờ tăm tối
Chúng phá nát tan hoang
Cơ đồ cùng xã tắc

Lũ giặc càng cuồng ngông
Lộ rõ quân bán nước
Quê hương giờ loang lổ
Bao dấu vết giặc thù

Tủi buồn cho tiền nhân
Bao công gầy dựng nước
Quân Cộng nô bán nước
Đau đớn và xót xa...


Phi Vũ



Xa quê.



Xa quê lâu nên mới nhớ quê
Nhớ những gì mà ta thân thuộc
Nhớ phố và nhớ những người thân
Đã bao lâu rồi chưa gặp lại…

Phi Vũ


Unfriend.



Viết giùm một người bị...unfriend.

Có một thoáng ngậm ngùi
Khi em unfriend
Đường đời muôn vạn nẻo
Rồi sẽ gặp lại em...


PV


Tự tình




Ta đi giữa cả một rừng người
Đông người sao thấy...chỉ mình ta
Ô hay người nhiều sao vẫn thấy
Chỉ một mình..nên chỉ buồn thêm....

PV


Từ khi



Từ khi em là nguyệt
Mây đã hững hờ bay
Vầng trăng vẫn tỏa sáng
Nhưng mây mãi ngậm ngùi...

Phi Vũ


tình xuân




em về tìm lại tình xuân
để tình quay bước bâng khuâng chờ người
để em môi lại thắm tươi
nụ hôn ngây ngất cho đời thăng hoa

khi xưa tình đã đi qua
nên hạnh phúc cũng vụt xa tay rồi
nhớ người lòng mãi bồi hồi
nên tình trở gót để người…cười vui.
Phi Vũ


Tình thơ



Tình thơ ta gởi cho em
Valentine ấy bao đêm nhớ nàng
Đã qua đi giấc mộng vàng
Nên Valentine cũng xốn xang lòng người...

Phi Vũ


Tình của ta



Ta quen em trong ngày Quốc Hận
Tình của ta hoà nhịp tình quê
Tình của ta hoà cùng tình nước
Cùng chung tay quyết chống giặc thù ...

Phi Vũ


Tình anh



Đời anh là vần thơ lạc điệu
Như nghe chèo thêm vở cải lương
Tình của anh cũng đành lạc điệu
Nên chẳng vui chỉ thấy sầu dâng

Anh và em như ngày và đêm
Như đêm trăng và mặt trời sáng
Như Ngưu Lang...nhớ thương Chức Nữ
Chỉ chờ cầu Ô Thước (để) gặp nhau...

PV


Tiểu phẩm.



Ngọc Hoàng Thượng Đế một hôm tự nhiên thấy...nhoi nhói lỗ tai. Ngài bèn gọi cận thần vào để hỏi. Một viên cận thần rụt rè:
_ Dạ bẩm Ngọc Hoàng, Ngài nhói tai là do dân Việt Nam và dân Tàu ta thán nhiều quá.
_ Tại sao lại ta thán? Ta thán chuyện gì?
_ Dạ bẩm Ngọc Hoàng, tụi Cộng Sản Việt Nam hoành hành người dân Việt Nam dữ quá, bóp nghẹt quyền của người dân Việt nên họ chịu không nổi nên la làng như vậy. Người dân Tàu cũng..the same với người dân Việt.
Ngọc Hoàng quát lên”
_ The same là cái quái gì mà ta không biết?

Thương nhớ lắm Việt Nam.



Chỉ còn mấy hôm nữa là Tết đến, thế nhưng lòng cứ mãi không vui. Hôm qua đi một vòng chợ Tết mới cảm nhận được nỗi buồn. Nỗi buồn này không còn là một chút mà là một mỗi xót xa xâm chiếm cõi lòng. Sao mà thấy nhớ Việt Nam, nhớ quê hương quá đi thôi.

Cũng may mắn là được sống cùng một cộng đồng người Việt rất là đông, cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở Orange County là cộng đồngngười Việt lớn nhất trên toàn thế giới. Cũng vì thế mà hàng năm ở đây vẫn đón một số lượng lớn người Việt khắp nơi về đây ăn Tết. Người ta trở về Little Saigon để vui xuân và ăn Tết mà lòng cứ ngỡ như là đang ăn Tết ở quê nhà.

Thuở




Thuở em áo dài trắng
Thuở ấy ta ngóng chờ
Bao năm rồi biền biệt
Ta vẫn mãi đợi mong...

Phi Vũ


Thơ



Có nhiều khi thơ như là dao sắc
Cắt, gọt, chặt, dũa nên những vần thơ
Những vần thơ sao mà bén ngọt
Dễ làm cho chảy máu đứt tay

Có nhiều khi thơ êm như lụa
Trang trải lòng mình những lúc cuồng si
Những vần thơ nghe ngọt ngào quyến rũ
Nhớ thương người bao thương nhớ đầy vơi

Cũng là thơ nhưng mỗi khi mỗi khác
Lúc đấu tranh là gươm bén, bàn chông
Lúc yêu thương là nỗi nhớ ngọt ngào
Nên thơ cũng trải lòng người bao biến đổi….

Phi Vũ


Thơ của ta




Thơ của ta cũng chỉ là nơi
Để cho ta bày tỏ nỗi lòng
Nên đôi lúc chẳng cần niêm luật
Nên thẩn thờ thơ thẩn thẩn thơ...

P V